Deprecated: preg_replace(): The /e modifier is deprecated, use preg_replace_callback instead in /www/wwwroot/thpttuachua.dienbien.edu.vn/includes/countries.php on line 435
 Kỉ niệm không phai -
Bây giờ là : 10:08 EDT Thứ sáu, 19/04/2024

MENU TIN TỨC

Bạn thuộc thành phần nào dưới đây?

Cán bộ

Giáo viên

Phụ huynh học sinh

Học sinh

Thành phần khác

Liên kết web

 

 

 

Trường học kết nối
Tài nguyên giáo dục
Cổng thông tin thi và tuyển sinh
Sở Giáo dục và Đào tạo
Bộ Giáo dục và Đào tạo

Kỉ niệm không phai

Thứ năm - 13/10/2016 20:00
Kỉ niệm không phai

Kỉ niệm không phai

" Tình bạn làm niềm vui nhân lên gấp đôi và nỗi buồn giảm đi một nửa"
                                                Kỉ niệm không phai
                                                                               
Những ngày hè nắng dịu đang chiếu rọi khắp con đường tôi đi, giờ đây đang ngồi trên ghế nhà trường năm cuối cấp, đang bận rộn với bài vở để chuẩn bị hành trang tri thức cho kì thi THPTQG, tôi bồi hồi khi nhớ lại những kỉ niệm năm đó. Đó là vào năm  tôi học lớp 11b1 – THPT Tủa Chùa, kỉ niệm ghi dấu trong tôi  mãi không thể quên về một bạn trong lớp - Cô bạn lớp trưởng  lớp tôi tên Nhài.
 Nhài là 1 người có đôi mắt bán nguyệt, khuôn mặt tròn trịa với mái tóc đen dài. Nhài còn là một người hòa đồng, vui vẻ và hay giúp đỡ các bạn trong lớp nhưng khi đã là quy định thì làm rất nghiêm túc, luôn bắt đầu từ nội quy và tính kỉ luật cao. Còn tôi lại trái ngược hoàn toàn với những điều đó, Phá phách, lười học và hay bị thầy cô nhắc đến thường xuyên. Điều này khiến tôi và cô bạn lớp trưởng đối lập nhau hoàn toàn.
 Trong suốt năm học, tôi luôn bị soi mói, hay bị ghi và nêu tên trước lớp mỗi tiết học cuối cùng của một tuần và chắc chắn thầy cô chủ nhiệm tới nhà hỏi thăm sức khỏe thường diễn ra khá đều đặn. Tôi ghét nhỏ lắm, hay mách lẻo và khó ưa.
  Vào một ngày, khi tôi trốn học đi chơi điện tử. Lớp trưởng đã đến tận chỗ đó để lôi tôi về. Tôi nhất quyết không chịu về cho dù đã dọa sẽ báo với bố mẹ tôi, tôi cười nhếch mép và nghĩ đó chỉ là lời nói xuông. Nhỏ không nói gì và lặng lẽ bỏ về…
   Về tới nhà, tôi được bố mẹ “đón tiếp” từ khi bước vào nhà và biết được chính cô bạn lớp trưởng tôi đã tới nhà và kể hết mọi thứ tôi đã làm trong ngày hôm nay. Tôi bực lắm, bực muốn sôi máu lên, tôi tự nhủ rằng mối thù này nhất quyết sẽ trả.
   Sáng hôm sau tôi dậy thật sớm, bao nhiêu suy nghĩ mưu kế tôi bày tối hôm qua đã được tôi dàn xếp khá kĩ lưỡng. Tôi tới lớp sớm nhất và bắt đầu tiến tới bàn của cô bạn lớp trưởng, tôi bôi lên đó một loại keo dính, nó dính rất chắc và khó có thể tháo ra được.
   Giờ vào lớp đã đến, Nhài ngồi xuống ghế và đúng vào cái thứ keo “siêu dính” đó. Tôi vui lắm, vui như đã thỏa mãn được mối thù này cho đến cuối tiết học cuối cùng, Nhài luống cuống khi không thể đứng lên được. Nhài bắt đầu rơm rớm nước mắt rồi òa khóc thật to. Nhìn Nhài như vậy tôi không thể cười được nữa, biết trò đùa của mình hơi quá đáng nhưng vẫn cố tỏ vẻ mình đã làm đúng. Cái thứ keo đó đã dính chặt vào Nhài. Nhài khóc lớn lắm khiến các bạn trong lớp lo lắng và có vẻ ai đấy cũng đều tức giận. Nhài nhìn tôi một hồi lâu, ánh mắt đỏ hoe như thể đã biết tôi là người bày ra cái trò đùa này.
-         Cậu! Cậu bày trò này phải không?
Một cô bạn thân của Nhài nói khiến cho mọi ánh nhìn đều đổ dồn về phía tôi.
-         Này Nhài! Cậu chắc biết người nào mà phải không? Nói gì đi chứ?
Trong đầu tôi hiện ra rõ cái vẻ mặt tức tối của Nhàu và nói : “Đúng! Chính cậu ta” hay chỉ cần cái gật đầu là cũng quá đủ rồi. Tôi hít một hơi thật sâu để nhận những lỗi lầm mà tôi đã gây ra thì bỗng Nhài, Nhài đã thốt ra một câu mà tôi chưa từng nghĩ đến.
-         Không phải cậu ấy đâu! Cậu ấy không phải người như thế.
 
Nhài nói và kèm theo cái lắc đầu, đôi mắt đỏ hoe long lanh của những giọt nước mắt, đôi môi vẫn cố hé một nụ cười ngượng ngạo.
   Tôi lặng người một lúc lâu, miệng tôi như thể bị ai đó dán lại, trong đầu tôi xuất hiện hàng ngàng những suy nghĩ trái ngược nhau. Nhài biết chắc chắn người đó là tôi mà. Thà rằng Nhài bảo tôi là người làm thì chắc tôi đã đỡ hối hận như bây giờ…
   Kể từ ngày đó, Nhài luôn vui vẻ với các bạn như mọi khi, nhưng không hề phàn nàn về tôi bất kì thứ gì. Luôn nêu tên những người vi phạm nhưng không thấy có tên tôi trong khi tôi vi phạm rất nhiều lỗi. Tôi nhiều khi cố tình trốn học đi chơi điện tử để Nhài đi tìm nhưng không hề, không một lời nói nào tới thầy cô cũng như gia đình. Tôi cảm thấy rõ Nhài coi tôi như người vô hình.
   Mùa thi  cuối năm lớp 11 cũng đến, học sinh các lớp thi nhau chạy đi chạy lại như ong vỡ tổ, chắc hai chữ “ Ôn thi” ám ảnh mỗi người khiến họ căng thẳng và lo lắng hơn, và chính nó cũng không cho tôi thời gian để tôi nghĩ về Nhài.Những ngày thi căng thẳng đã trôi qua trong sự hân hoan và cười đùa vui vẻ của mọi người. Còn tôi kể từ khi Nhài coi tôi như người vô hình thì tôi không thể cười được, đôi chân tôi đang ra sức chạy, chạy khắp nơi để tìm Nhài.
   Nhài kia rồi! Nhài vẫn thế, luôn về muộn nhất lớp, luôn dọn dẹp sau mỗi buổi tan trường.
-         Nhài!
Câu nói của tôi được nói ra theo phản xạ không hề suy nghĩ, có vẻ Nhài nhận ra giọng nói của tôi,Nhài không nói gì như thể không nghe thấy.
-         Nhài! Nghe tớ nói. Tớ biết tớ đã sai, tớ đã hối hận, hối hận rất nhiều. Tớ muốn xin lỗi nhưng khi đứng trước cậu lòng can đảm nó bịt miệng tớ và không cho tớ nói lời nào.
  Nhìn tôi lúc đó như một đứa con nít đang nhận lỗi lầm với bố mẹ nó vậy. Nói xong tôi không dám nhìn Nhài, Nhài quay sang nhìn tôi và nở nụ cười.
-         Cầm chổi lên quét lớp đi. Nhài nói
-         Gì cơ?? Tôi ngẩng đầu lên ngơ ngác.
-         Cậu nhìn thấy con gái thế này mà không định giúp à? Nhài nói như hét lên.
-         Vâng! Vâng! Thưa lớp trưởng!
                                                      …
Mùa hè năm nay vẫn vậy, những tia nắng giòn tan chiếu rát những con đường tôi đi, những cơn gió mùa hè kéo theo những kỉ niệm năm đó lại ùa về. Giờ đây tôi đã lên lớp 12 và đang chuẩn bị cho kì thi tốt nghiệp căng thẳng chẳng khác gì đánh trận, một trận chiến giữa tôi và đống sách vở. Tôi bắt đầu lo lắng, lo lắng vì phải đối mặt với kì thi sắp tới, xen lẫn trong đó là cả một nỗi buồn man mác chiếm lĩnh trong tâm trí vì tôi sắp phải xa mái trường đã gắn bó với tôi suốt 3 năm học, nơi đó đã cho tôi rất nhiều kỉ niệm đẹp về thầy cô, bạn bè, trường lớp… Nếu không có những môn học vừa dài vừa khó thì sẽ không có những lúc phối hợp với nhau để quay phao nhắc bài. Nếu không có lượng bài tập chất trồng thì sẽ không có những lúc lén lút làm bài trái môn căng thẳng không kém gì đánh du kích. Và nếu như không có những buổi học thêm, học bù tràn lan thì sẽ không có những lúc cùng nhau chia sẻ của sự sung sướng khi “bùng” học. Khi ra trường học sinh sẽ không khóc hay buồn vì nhau nữa mà là vì những việc hàng ngày mình vẫn làm với nhau sẽ chỉ còn là Kỉ niệm… Kỉ niệm không phai! Ai đó đã nói đẹp nhất là tuổi học trò, với tôi cũng thế….ước gì, thời gian trôi chậm lại …..

Tác giả bài viết: Nguyễn Phượng Hải -!2C1

Nguồn tin: THPT Tủa Chùa

Tổng số điểm của bài viết là: 1 trong 1 đánh giá
Click để đánh giá bài viết

Những tin mới hơn

Những tin cũ hơn

 

Bài giảng e-learning

Tìm kiếm tài liệu